Quê tôi nghèo lắm, có lẽ đến bây giờ vẫn còn nghèo. Vùng đất mà con người chỉ có thể bám víu vào thiên nhiên,…
Nhớ tiếng rao ngọt bùi ‘ai đậu hũ’
Có những tiếng rao đôi lúc bất chợt len lỏi đến bên ta làm sống lại những ký ức của đời người. Những tiếng rao…
Có phải mình yêu nhau?
Anh và cô cứ đắm đuối bên nhau hết năm này tháng nọ, nhưng mãi cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn đầu tiên. […]…
Chìm dưới biển dâu
LTS: Nhà văn Hoàng Hải Thủy, hay Công Tử Hà Đông là nhà văn từng ghi dấu ấn sâu sắc trong văn đàn Miền Nam…
Mùi hương
Tôi nhớ mỗi người tôi nhớ bằng một thứ mùi từ cổ, từ gáy, từ tóc, từ tay, từ mỗi lần họ đến, rồi đến…
Cám ơn nước Mỹ
Trần Trung Đạo Trong cuộc sống đa đoan và nhiều thăng trầm, trắc trở của tôi, biết bao nhiêu kỷ niệm, biến cố đã trôi…
Người ngoan
Đỗ Phấn Chẳng hiểu vì sao khái niệm “ngoan” thường chỉ được dùng cho trẻ em và phụ nữ. Rất ít đàn ông được khen…
Mai Hương, một ánh sao rơi!
Vương Trùng Dương Cách đây hai thập niên, vào thời điểm này, Lâm Tường Dũ bàn với tôi thực hiện Giai Phẩm Xuân cho tờ…
Cây ‘cô đơn’ không còn cô đơn
Cây vông đồng thấp thoáng ở giữa những cánh đồng là hình ảnh thường thấy ở quê tôi. Nó là tán dù che mưa nắng,…
Gió quỳ vàng lạnh
Một trang trong quyển sổ tay cũ mèm, giấy đã vàng ố của tôi chỉ ghi vỏn vẹn: “Tháng mười một, mùa hoa dã quỳ.…